Chữ Nhỏ| Chữ Lớn       Change to English | Đổi qua Tiếng Việt | Doi qua Tieng Viet
Hồ Sơ: 164644 Đăng Ký Hồ Sơ Sửa Chữa Hồ Sơ Xem Thư Từ Tìm Kiếm Hồ Sơ Báo Cáo Hồ Sơ Xấu Trang Chính


Direct Contact to Duc Hien

 Duc Hien - ID: 164644
 Tên:  Duc Hien
 IP và Ngày:  203.162.3.148 on February 15, 2004 at 6:12pm
 Sửa Chữa Ngày:  December 9, 2009 at 6:31pm
 Giới Tính:  Gay
 Tuổi:  38
 Chiều Cao:  5 Feet 7 Inches (170 cm)
 Cân Nặng:  150 lbs (69 kg)
 Thân Hình:  Athletic
 Từ Thành Phố:  Atlanta
 Tiểu Bang:  Georgia
 Đất Nước:  United States
 Tôn Giáo:  Phật Giáo
 Học Vấn:  High School graduate
 Nghề Nghiệp:  Nails
 Hút Thuốc:  Không Hút Thuốc
 Uống Rượu:  Biết Uống Một Chút
 Gia Cảnh: Sống Độc Thân
 Mục Tiêu:  Cố sức kéo đứa con trai tránh khỏi đống phân vừa ị ra giường, ông Hữu ngồi thừ người miệng mũi thi nhau thở... �?ng phát bệnh ung thư hơn 1 năm nay nhưng gia đình không có tiền chữa trị nên hai bố con cùng ôm nhau chờ tử thần. Những tai họa liên tiếp ập đến đã khiến cho gia đình ông Hữu vốn đã nghèo khổ lại lâm vào cảnh nợ nần chống chất. Theo chân ông Văn Minh, một người cùng xóm với gia đình ông Hữu, tôi tìm đến căn nhà nơi họ đang sống. Nằm trên chiếc võng dưới hiên của căn nhà trơ trọi không vôi vữa trát áo cũng không có cả cửa sổ lẫn cửa chính, ông Hữu đang thiếp đi, hai con mắt vẫn gà gà, miệng mũi ông há hốc. Phải đến khi khách gọi lớn, ông Hữu mới giật mình choàng tỉnh, ngồi dậy một cách khó nhọc ông vừa chào chúng tôi, vừa cuối gập người xuống để�?� thở. �??Cháu nó ị ra giường rồi hay sao mà thối quá!�?� nghe ông Minh nói, ông Hữu loạng choạng đứng dậy vịn vội bờ tường đi vào trong nhà. Trên chiếc giường, người con trai chỉ còn da bọc xương của ông mình trần như nhộng đang dãy dOa bên đống phân, toàn thân đầy mOn nhọt. Cố sức kéo con ra, ông Hữu ngồi thừ người, những hơi thở đứt quãng vang lên mạnh hơn. �?ng nhìn con trong sự bất lực. Là một trong những hộ nghèo nhất của ấp 4 thuộc xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi gia đình ông Trần Văn Hữu (SN: 1956) và bà Lê Thị Kim Thu (SN: 1958) đến nay đang còn phải lo chạy từng bữa ăn. Từ cuối những năm 70, ông bà đã phải lênh đênh trên thuyền để kiếm sống bằng nghề câu cá. 5 đứa con của ông bà cũng lần lượt ra đời và lớn lên trong cảnh nghèo khổ và thất học. Trong số 5 người con của ông bà có Trần Văn Lợi (SN: 1987) là người bị nhiễm chất độc màu da cam từ khi mới chào đời. Ban đầu, do không biết con mình bị bệnh gì ông bà đã đưa đi khắp các bệnh viện để chữa trị. Sau nửa năm nằm điều trị tại Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, TPHCM các bác sỹ đã kết luận Lợi bị nhiễm chất độc màu da cam. Sau khi người con út là Trần Văn Cưởng chào đời năm 1990 thì chiếc thuyền nhỏ cũ nát của ông bà đã không đủ sức để chứa cùng lúc 7 con người. Chứng kiến cảnh cả gia đình nheo nhóc lênh đênh trôi dạt giữa những ngày mưa gió, người dân địa phương đã vận động nhau người giúp cột, người giúp lá dựng được cho vợ chồng ông Hữu được một túp lều trên mảnh đất mà bố mẹ ông đã để lại. Các con của ông bà cũng cứ thế lầm lũi lớn lên, đến nay người con gái lớn đã có chồng. Hai người em kế tiếp cũng đã lớn nhưng do không được học hành nên họ cũng chẳng xin được công việc gì ổn định mà phải tiếp tOc theo nghề câu cá của cha mẹ để kiếm sống. Được biết, trước đây người con trai của ông Hữu là Trần Văn Hòa (SN: 1984) cũng đã từng có một thời gian đi phO hồ nhưng sau khi bị vữa rơi trúng mắt, Hòa đã bị viêm giác mạc rồi bỏ nghề. Hiện nay, một con mắt của Hòa đã gần như không còn thấy gì vì không có điều kiện chữa trị. Gia đình ông Hữu chỉ còn trông vào đồng lương phO hồ của người con út là Trần Văn Cưởng. Với mức thu nhập khoảng 60 nghìn đồng mỗi ngày (nếu có việc) đó sẽ là số tiền để đong gạo cho cả nhà. Với căn bệnh ung thư thanh quản, các bác sĩ tại Ung Bứu cho biết ông Hữu phải điều trị bằng phương pháp xạ trị. Tuy nhiên, gia đình đã phải đưa ông về nằm chờ chết vì �??không ai giám cho tôi mượn tiền! Nhà mình nghèo họ thấy không có khả năng trả nợ�?�. Mang bệnh hiểm nghèo lại không thể ăn uống bình thường được vì họng đau rát mỗi khi nuốt, ông Hữu đang phải ngày ngày cầm hơi bằng những muỗng nước cháo. Nói về việc chữa trị cho chồng trong thời gian tới, bà Kim Thu chỉ còn biết thở dài trong sự bất lực: �??Đến cả tiền ăn uống hàng ngày còn lo không nổi thì tiền đâu mà chạy chữa nữa chú. Các bác sĩ bảo nếu xạ trị thì phải tốn đến 60 triệu đồng, tôi đang lên tiếng bán nhà nhưng chẳng thấy ai mua cả, cái nhà này nếu có bán thì cũng chỉ được hơn 10 triệu thôi�?�.
 Giờ Rãnh Rỗi:  Cố sức kéo đứa con trai tránh khỏi đống phân vừa ị ra giường, ông Hữu ngồi thừ người miệng mũi thi nhau thở... �?ng phát bệnh ung thư hơn 1 năm nay nhưng gia đình không có tiền chữa trị nên hai bố con cùng ôm nhau chờ tử thần. Những tai họa liên tiếp ập đến đã khiến cho gia đình ông Hữu vốn đã nghèo khổ lại lâm vào cảnh nợ nần chống chất. Theo chân ông Văn Minh, một người cùng xóm với gia đình ông Hữu, tôi tìm đến căn nhà nơi họ đang sống. Nằm trên chiếc võng dưới hiên của căn nhà trơ trọi không vôi vữa trát áo cũng không có cả cửa sổ lẫn cửa chính, ông Hữu đang thiếp đi, hai con mắt vẫn gà gà, miệng mũi ông há hốc. Phải đến khi khách gọi lớn, ông Hữu mới giật mình choàng tỉnh, ngồi dậy một cách khó nhọc ông vừa chào chúng tôi, vừa cuối gập người xuống để�?� thở. �??Cháu nó ị ra giường rồi hay sao mà thối quá!�?� nghe ông Minh nói, ông Hữu loạng choạng đứng dậy vịn vội bờ tường đi vào trong nhà. Trên chiếc giường, người con trai chỉ còn da bọc xương của ông mình trần như nhộng đang dãy dOa bên đống phân, toàn thân đầy mOn nhọt. Cố sức kéo con ra, ông Hữu ngồi thừ người, những hơi thở đứt quãng vang lên mạnh hơn. �?ng nhìn con trong sự bất lực. Là một trong những hộ nghèo nhất của ấp 4 thuộc xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi gia đình ông Trần Văn Hữu (SN: 1956) và bà Lê Thị Kim Thu (SN: 1958) đến nay đang còn phải lo chạy từng bữa ăn. Từ cuối những năm 70, ông bà đã phải lênh đênh trên thuyền để kiếm sống bằng nghề câu cá. 5 đứa con của ông bà cũng lần lượt ra đời và lớn lên trong cảnh nghèo khổ và thất học. Trong số 5 người con của ông bà có Trần Văn Lợi (SN: 1987) là người bị nhiễm chất độc màu da cam từ khi mới chào đời. Ban đầu, do không biết con mình bị bệnh gì ông bà đã đưa đi khắp các bệnh viện để chữa trị. Sau nửa năm nằm điều trị tại Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, TPHCM các bác sỹ đã kết luận Lợi bị nhiễm chất độc màu da cam. Sau khi người con út là Trần Văn Cưởng chào đời năm 1990 thì chiếc thuyền nhỏ cũ nát của ông bà đã không đủ sức để chứa cùng lúc 7 con người. Chứng kiến cảnh cả gia đình nheo nhóc lênh đênh trôi dạt giữa những ngày mưa gió, người dân địa phương đã vận động nhau người giúp cột, người giúp lá dựng được cho vợ chồng ông Hữu được một túp lều trên mảnh đất mà bố mẹ ông đã để lại. Các con của ông bà cũng cứ thế lầm lũi lớn lên, đến nay người con gái lớn đã có chồng. Hai người em kế tiếp cũng đã lớn nhưng do không được học hành nên họ cũng chẳng xin được công việc gì ổn định mà phải tiếp tOc theo nghề câu cá của cha mẹ để kiếm sống. Được biết, trước đây người con trai của ông Hữu là Trần Văn Hòa (SN: 1984) cũng đã từng có một thời gian đi phO hồ nhưng sau khi bị vữa rơi trúng mắt, Hòa đã bị viêm giác mạc rồi bỏ nghề. Hiện nay, một con mắt của Hòa đã gần như không còn thấy gì vì không có điều kiện chữa trị. Gia đình ông Hữu chỉ còn trông vào đồng lương phO hồ của người con út là Trần Văn Cưởng. Với mức thu nhập khoảng 60 nghìn đồng mỗi ngày (nếu có việc) đó sẽ là số tiền để đong gạo cho cả nhà. Với căn bệnh ung thư thanh quản, các bác sĩ tại Ung Bứu cho biết ông Hữu phải điều trị bằng phương pháp xạ trị. Tuy nhiên, gia đình đã phải đưa ông về nằm chờ chết vì �??không ai giám cho tôi mượn tiền! Nhà mình nghèo họ thấy không có khả năng trả nợ�?�. Mang bệnh hiểm nghèo lại không thể ăn uống bình thường được vì họng đau rát mỗi khi nuốt, ông Hữu đang phải ngày ngày cầm hơi bằng những muỗng nước cháo. Nói về việc chữa trị cho chồng trong thời gian tới, bà Kim Thu chỉ còn biết thở dài trong sự bất lực: �??Đến cả tiền ăn uống hàng ngày còn lo không nổi thì tiền đâu mà chạy chữa nữa chú. Các bác sĩ bảo nếu xạ trị thì phải tốn đến 60 triệu đồng, tôi đang lên tiếng bán nhà nhưng chẳng thấy ai mua cả, cái nhà này nếu có bán thì cũng chỉ được hơn 10 triệu thôi�?�.
 Tôi Là:  Cố sức kéo đứa con trai tránh khỏi đống phân vừa ị ra giường, ông Hữu ngồi thừ người miệng mũi thi nhau thở... �?ng phát bệnh ung thư hơn 1 năm nay nhưng gia đình không có tiền chữa trị nên hai bố con cùng ôm nhau chờ tử thần. Những tai họa liên tiếp ập đến đã khiến cho gia đình ông Hữu vốn đã nghèo khổ lại lâm vào cảnh nợ nần chống chất. Theo chân ông Văn Minh, một người cùng xóm với gia đình ông Hữu, tôi tìm đến căn nhà nơi họ đang sống. Nằm trên chiếc võng dưới hiên của căn nhà trơ trọi không vôi vữa trát áo cũng không có cả cửa sổ lẫn cửa chính, ông Hữu đang thiếp đi, hai con mắt vẫn gà gà, miệng mũi ông há hốc. Phải đến khi khách gọi lớn, ông Hữu mới giật mình choàng tỉnh, ngồi dậy một cách khó nhọc ông vừa chào chúng tôi, vừa cuối gập người xuống để�?� thở. �??Cháu nó ị ra giường rồi hay sao mà thối quá!�?� nghe ông Minh nói, ông Hữu loạng choạng đứng dậy vịn vội bờ tường đi vào trong nhà. Trên chiếc giường, người con trai chỉ còn da bọc xương của ông mình trần như nhộng đang dãy dOa bên đống phân, toàn thân đầy mOn nhọt. Cố sức kéo con ra, ông Hữu ngồi thừ người, những hơi thở đứt quãng vang lên mạnh hơn. �?ng nhìn con trong sự bất lực. Là một trong những hộ nghèo nhất của ấp 4 thuộc xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi gia đình ông Trần Văn Hữu (SN: 1956) và bà Lê Thị Kim Thu (SN: 1958) đến nay đang còn phải lo chạy từng bữa ăn. Từ cuối những năm 70, ông bà đã phải lênh đênh trên thuyền để kiếm sống bằng nghề câu cá. 5 đứa con của ông bà cũng lần lượt ra đời và lớn lên trong cảnh nghèo khổ và thất học. Trong số 5 người con của ông bà có Trần Văn Lợi (SN: 1987) là người bị nhiễm chất độc màu da cam từ khi mới chào đời. Ban đầu, do không biết con mình bị bệnh gì ông bà đã đưa đi khắp các bệnh viện để chữa trị. Sau nửa năm nằm điều trị tại Bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, TPHCM các bác sỹ đã kết luận Lợi bị nhiễm chất độc màu da cam. Sau khi người con út là Trần Văn Cưởng chào đời năm 1990 thì chiếc thuyền nhỏ cũ nát của ông bà đã không đủ sức để chứa cùng lúc 7 con người. Chứng kiến cảnh cả gia đình nheo nhóc lênh đênh trôi dạt giữa những ngày mưa gió, người dân địa phương đã vận động nhau người giúp cột, người giúp lá dựng được cho vợ chồng ông Hữu được một túp lều trên mảnh đất mà bố mẹ ông đã để lại. Các con của ông bà cũng cứ thế lầm lũi lớn lên, đến nay người con gái lớn đã có chồng. Hai người em kế tiếp cũng đã lớn nhưng do không được học hành nên họ cũng chẳng xin được công việc gì ổn định mà phải tiếp tOc theo nghề câu cá của cha mẹ để kiếm sống. Được biết, trước đây người con trai của ông Hữu là Trần Văn Hòa (SN: 1984) cũng đã từng có một thời gian đi phO hồ nhưng sau khi bị vữa rơi trúng mắt, Hòa đã bị viêm giác mạc rồi bỏ nghề. Hiện nay, một con mắt của Hòa đã gần như không còn thấy gì vì không có điều kiện chữa trị. Gia đình ông Hữu chỉ còn trông vào đồng lương phO hồ của người con út là Trần Văn Cưởng. Với mức thu nhập khoảng 60 nghìn đồng mỗi ngày (nếu có việc) đó sẽ là số tiền để đong gạo cho cả nhà. Với căn bệnh ung thư thanh quản, các bác sĩ tại Ung Bứu cho biết ông Hữu phải điều trị bằng phương pháp xạ trị. Tuy nhiên, gia đình đã phải đưa ông về nằm chờ chết vì �??không ai giám cho tôi mượn tiền! Nhà mình nghèo họ thấy không có khả năng trả nợ�?�. Mang bệnh hiểm nghèo lại không thể ăn uống bình thường được vì họng đau rát mỗi khi nuốt, ông Hữu đang phải ngày ngày cầm hơi bằng những muỗng nước cháo. Nói về việc chữa trị cho chồng trong thời gian tới, bà Kim Thu chỉ còn biết thở dài trong sự bất lực: �??Đến cả tiền ăn uống hàng ngày còn lo không nổi thì tiền đâu mà chạy chữa nữa chú. Các bác sĩ bảo nếu xạ trị thì phải tốn đến 60 triệu đồng, tôi đang lên tiếng bán nhà nhưng chẳng thấy ai mua cả, cái nhà này nếu có bán thì cũng chỉ được hơn 10 triệu thôi�?�.
 Tìm Kiếm:  Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về: 1. Bà Lê Thị Kim Thu số nhà 32/14A đường số 180 ấp 4B, xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi, TPHCM Số điện thoại: 63.642.793

Trở Lại | Gởi thư đến Duc Hien (ID: 164644)




Program made by: Quang T Le
Copyright ©2002, 2003, VietFun & VietSingle.